Tuesday, November 18, 2014

Nhóm các nhân tố về mức sống và phong cách sống

Nhóm này bao gồm: thu nhập và việc làm, thời gian nhàn rỗi, ngày nghỉ có lương, trình độ văn hóa và tính linh hoạt của mỗi cá nhân.
Nhóm các nhân tố về mức sống và phong cách sống

- Thời gian nhàn rỗi và thời gian nghỉ có lương

Thời gian nhàn rỗi theo tác giả Đổng Ngọc Minh và Vương Lôi Đình (Trung Quốc) đây cũng là một điều kiện cơ bản để nhu cầu đi du lịch của một người trở thành hiện thực. Theo các tác giả đó, nhàn rỗi tức là tên gọi chung khi một người thoát ra khỏi vị trí làm việc, nghĩa vụ gia đình và xã hội, tự phát tham gia hoạt động xã hội và tự do phát huy sức sáng tạo thì bản năng nghỉ ngơi, tiêu khiển, bồi dưỡng không liên quan tới việc mưu sinh, là hoạt động tuỳ ý, nhàn rỗi là thời gian có thể tự do chi phối.

Thời gian nhàn rỗi nhiều hay ít và hình thức sử dụng nó là một trong các chỉ tiêu quan trọng phản ánh chất lượng cuộc sống. Giảm thời gian làm việc, tăng thời gian nhàn rỗi là điều kiện tất yếu để tăng các hưởng thụ tinh thần, người ta thường sử dụng thời gian nhàn rỗi vào hoạt động du lịch khi có đủ khả năng về tài chính vi du lịch là hoạt động mang tính tổng hợp, du lịch có thể thoả mãn mọi nhu cầu gắn nghỉ ngơi, tiêu khiển, vui chơi giải trí và tự mình lo liệu vào trong đó.

Hiện nay, với xu hướng toàn cầu hoá, sự đi lại của công dân giữa các quốc gia phát triển nhanh. Hơn nữa, do nhu cầu công vụ, kinh doanh, ngoại giao, du lịch công vụ phát triển nhanh. Việc tăng số ngày nghỉ phép thường niên, giảm số giờ làm việc trong tuần, tăng số ngày nghỉ cuối tuần hoặc tăng số ngày nghỉ lễ lên hàng tuần cũng làm tăng nhu cầu du lịch. Hiện nay, Trung Quốc quy định 2 dịp lễ “Quốc tế Lao động 1/5” và “Lễ Quốc khánh 10/10” được nghỉ 1 tuần; Trung Quốc gọi tuần nghỉ đó là “tuần lễ vàng”, vì được quy định như vậy, nhằm kích cầu du lịch. Nhờ tác động của quy định đó đã tạo ra xu hướng du lịch rất cao vào 2 dịp này (kể cả du lịch trong nước và du lịch ra nước ngoài). Như vậy, tăng thời gian nghỉ là một nhân tố cố tính quyết định đến sự tăng trưỏng cửa nhu cầu du lịch thuần tuý.

Tóm lại, thời gian nghỉ có lương trong năm càng dài, thời gian rảnh rỗi càng cao và các hoạt động kinh doanh càng phát triển thì nhu cầu du lịch càng lớn.

- Thu nhập và việc làm

Mức thu nhập, đặc biệt là thu nhập nhàn rỗi (được tự do chi phối) có tác động lớn đến nhu cầu du lịch:

Ngành du lịch của một quốc gia hay khu vực phát triển hay không có liên quan mật thiết tới trình độ phát triển kinh tế của quốc gia hay khu vực đó. Đặc biệt nhu cầu du lịch quốc tế liên quan mật thiết tới thu nhập quốc dân của quốc gia hoặc khu vực đó.

Mức thu nhập (tức toàn bộ thu nhập của gia đình) phụ thuộc trình độ phát triển kinh tế của quốc gia hoặc khu vực đó. Mức thu nhập của một gia đình hay của một người là một trong những tiền đề và cơ sở vật chất quan trọng quyết định người đó có thể thực hiện chuyến du lịch.

Đối với một khách du lịch tiềm ẩn quyết định phụ thuộc vào thu nhập của gia đình người đó. Việc một người có thể thực hiện du lịch hay không, nếu được thì thời gian du lịch là bao nhiêu, đến điểm nào, mức độ chi phí, được quyết định bởi thu nhập có thể tự do chi phối của người đó.

Thu nhập có thé tự do chi phối của gia đình hoặc cá nhân là một điều kiện quyết định họ có thể thực hiện du lịch, có thể trở thành khách du lịch hay không. Thu nhập nhàn rỗi (tự do chi phối) là khoản thu nhập còn lại sau khi đã chi cho các nhu cầu cơ bản. Người ta chỉ có được khả năng chi phối thu nhập, sau khi đã thoả mãn được các nhu cầu cơ bản về ăn ở, mặc, đi lại. Khi đó với số tiền còn lại họ có thể tiến hành nhiều lựa chọn hoặc mua hàng hoá xa xỉ phẩm cao cấp, hoặc là đi du lịch. Do đó, mức thu nhập được xem là nhân tố kinh tế quan trọng nhất ảnh hưởng tới nhu cầu du lịch.

Mặt khác, thu nhập của dân cư cũng có tác động lớn tới xu hướng du lịch và tần số du lịch. Một khi thu nhập bình quân đầu người tăng thì nhu cầu du lịch và tần sô' đi du lịch cũng tăng theo và ngược lại.Thực tế cho thấy, ò những quốc gia phát triển kinh tế cao, nhu cầu du lịch rất lớn kể cả du lịch quốc tế và nội địa.

Mối quan hệ giữa thu nhập và nhu cầu du lịch diễn ra khá phức tạp. Mức thu nhập khác nhau của khách du lịch ảnh hưởng đáng kể đến các hoạt động du lịch. Bộ phận khách du lịch có thu nhập cao thường chọn các phương tiện vận chuyển tiện lợi, khách sạn cao cấp, nhà hàng sang trọng, mua quà lưu niệm đắt tiền và ngược lại, điều này chứng tỏ rằng thu nhập có tác động lón đến lựa chọn các tiêu chuẩn dịch vụ của khách du lịch.
Việc làm có liên quan đến thu nhập và thời gian rỗi, vì vậy nó cũng có tác động lớn đến nhu cầu du lịch. Rõ ràng là những người không có việc làm hoặc việc làm không ổn định thì nhu cầu du lịch thấp hơn những người có việc làm ổn định, thu nhập cao.

Việc làm không chỉ tác động tới thu nhặp và ngày nghỉ có lương mà còn tác động tới việc lựa chọn loại hình du lịch.

-           Trình độ văn hóa và tính linh hoạt của mỗi người

Đây là nhân tố quyết định xu hướng du lịch mở mang kiến thức và thúc đẩy nhu cầu được đi du lịch.
Về nhu cầu du lịch nói chung, những người có trình độ vãn hóa cao thường có nhận thức cao hơn về cơ hội du lịch và tiếp nhận các thông tin quảng cáo về du lịch, vì vậy họ đi du lịch nhiều hơn những người có trình độ văn hoá thấp. Những người thích hoạt động, thích giao tiếp thường có nhu cầu du lịch cao hơn đối tượng khác mặc dù họ có mức thu nhập và trình độ văn hóa như nhau.

Ngoài ra, chúng ta thấy rằng người thành thị đi du lịch nhiều hơn người nông thôn; người làm nghề tự do đi nhiều nhất, kế đến là cán bộ quản lý trung cấp... và ít nhất là nông dân.

-           Giới tính

Nhiều công trình nghiên cứu cho thấy, nhu cầu đi du lịch của nam cao hơn nữ. Cơ cấu chi tiêu của khách du lịch nam và nữ cũng khác nhau đáng kể. Tuy nhiên, ở một số nước như Nhật Bản nhu cầu đi du lịch của nữ rất cao, đặc biệt là giới trẻ, có những thòi kỳ lượng khách du lịch nữ cao hơn hẵn so với nam giới. Vì vậy, cần nghiên cứu cơ cấu nhu cầu theo giới tính để cung ứng các dịch phù hợp.

Đọc thêm tại:


No comments:

Post a Comment