Saturday, August 22, 2015

"Tôi như đứa nhóc lông bông, chơi xa mà không về nhà."

Mình có nhiều nỗi sợ, cả vớ vẩn cả to to. Ví như nỗi sợ ngủ một mình, nỗi sợ về nhà không có người đón, sợ sấm, sợ bị rụng răng, sợ bị bỏng lúc rán cá, sợ phải nhịn nói, sợ nỗi nhớ người yêu và nỗi sợ phải gặp người yêu. Thế mà hôm nay, sau gần 500 ngày xa nhà, bỗng thấy chúng thật sự vô nghĩa khi đem so với sự yên tĩnh của phía bên kia, sau câu hỏi Mẹ ơi mẹ đâu rồi?



Phố thị say, nhìn hay hay 

Sao tôi mắt cứ cay cay, như mấy người không gặp may. 



Phố thị đông, người đông đông, 

Tôi như đứa nhóc lông bông, chơi xa mà không về nhà. 



Đừng đưa tôi về con phố chung đôi. 

Đừng chân ơi, tôi xin đừng bước nữa. 

Đừng tôi ơi, chỉ say chút nữa thôi. 

Đừng nghe tim khóc lóc mà yếu lòng. 



Này là đám sao, rất cao, rất xa. 

Biết ai kia không nhà, có đang, nhớ ta ? 

Chắc đang say thôi mà, 

Sớm mai sẽ quên, 

Giống như quên lời hứa của đêm rất êm. 



Này là gió bay, giữa đêm, trắng say, 

Phố nghiêng theo chiều gió, trăng nằm dưới trăng. 

Chẳng phải rất nhớ hay sao mà lại choáng váng nôn nao, 

Tim ơi ngủ đi, đừng thêm ồn ào.

No comments:

Post a Comment