Sunday, December 6, 2015

Một ngày tháng Mười Hai.


Cơn giông chiều nay bỏ qua nửa phía Bắc của hòn đảo, trả lại bầu trời vẻ trong xanh vốn có, đã và đang khiến bao nhiêu bạn Nga ngố bụng phệ bỏ mười mấy tiếng máy bay và vài nghìn đô la để chiêm ngưỡng hàng năm. Samui đang ở thời kì thời tiết tệ nhất trong năm, trong khi dự báo thời tiết hàng ngày vẫn khẳng định, ba hôm nữa, chỉ ba hôm nữa, không hơn, các bạn có thể giặt phơi quần áo bình thường. Nếu có mốc meo gì, đã có bột giặt nước xả ... ten tèn tén nhác nổi lên quảng cáo bắt đầu. Chả biét bao giờ mới khô ráo.  


Bãi biển Bangrak

Người Thái, chưa kịp hết phấn khởi vì một mùa Loykrathong thành công, ít thương vong và tai nạn hơn năm ngoái, thì đã lại hưởng thụ kì nghỉ lễ dài nhân dịp sinh nhật Vua Ramma 9. Mình nhớ cũng ngày này cách đây 5 năm, hai phe áo đỏ áo vàng khi đó đang biểu tình bất bạo động ngồi chật phố, đã hồ hởi bắt tay nhau thoả thuận nghỉ cãi nhau mấy ngày, về lo trang trí nhà cửa đường phố cho đẹp. Có gì, mấy hôm sau hết nghỉ lễ thì cãi tiếp! Cãi hơn 200 năm nay, nghỉ mấy hôm... có sao! Cãi nhau kiểu đó thấy cũng ngộ ghê! Mình thì chỉ chìm trong nỗi lo về ba cối giặt sau kì nghỉ dài sẽ không kịp khô trước khi mốc kéo đến.

Sáng đi chợ mua đồ ăn nghe mấy chị kể chanh lại tăng giá, chỉ biết cười tủm tỉm mong cho Samui không rơi vào tình trạng "khủng hoảng thiếu" chanh như mấy tháng trước (thiếu đến độ mấy hàng somtam với tomyum phải dùng nước chanh hoá học vì chanh hiếm quá). Người ta vốn dễ vui về những cái cây hơn những đường dây điện, về những ngôi nhà tập thể kiểu cũ hơn những bãi đậu xe công cộng, về những cái chợ hơn là những cái siêu thị, vì chúng luôn kể những câu chuyện, bằng những kỉ niệm thực bằng những cảm xúc dễ gọi tên. Quả chanh ấy, một nửa pha nước chanh, một nửa pha nước chấm bún xào, (cùng quả đu đủ dưới hình) sẽ mãi là câu chuyện của ngày hôm nay.

Cây đu đủ trước cửa nhà Xoài, nó thì cứ giục Mày lấy về mà làm somtam, mình thì không biết trèo huhu
Sáng nhắc là "Này em chỉ ở đây một tuần nữa thôi đấy nhé, liệu mà đối xử tốt với em đi" thế xong lát sau tự thấy mình tong tả mắm mỡ nấu Bún thịt xào với Cháo lươn cho anh ta với lí do "Em đi lâu anh sẽ rất nhớ đồ ăn Việt Nam". Tình yêu, dẫu không đem lại hạnh phúc luôn luôn thì rốt ráo nó vẫn khiến người ta có thêm (nhiều) lí do để vượt qua nghịch cảnh. Nhề?







Đã dặn là sẽ đừng yêu nhiều quá, hãy chỉ là thêm một chàng trai để nhớ về mỗi tháng Mười Hai.

No comments:

Post a Comment